_ Sao anh lì quá vậy ??? Tui nói anh, anh không nghe được sao ???
_ Nghe chứ. Nghe rõ mồn một luôn oh.
_ Nghe mà sao cứ làm phiền tui hoài thế. Anh không mệt nhưng tui thì mệt.
_ Vì anh thích em. Àh không !!! Nói cho chính xác hơn là anh yêu em.
_ Đồ ba xạo. Anh mà yêu ai bao giờ.
_ Có. Anh có yêu một người
_ Ai ???
_ Em chứ ai. Biết rồi mà chứ làm bộ hoài.
_ Xớ !!!! Cái miệng của anh
_ Miệng của anh thì sao ???
_ Nó dẻo thấy sợ luôn.
_ Haizzzz. Dẻo vậy mà đâu có ai thương.
_ Ai nói không ai thương anh
_ Em thương anh hả ???
_ Xớ !!! Ai nói
_ Đoán .... Hehehe ...
_ Cười nham nhở quá đi.
_ Thường thôi. Trời sinh ra đã là vậy rồi. Không sửa được.
_ Anh quay mặt anh đi chỗ khác được không ???
_ Sao dạ ??? Nói chuyện thì phải nhìn mặt nhau chứ.
_ Tui ghét nhìn cái mặt của anh.
_ Vậy sao ???
_ Chứ gì nữa. Tui ghét luôn con người của anh.
_ Em ghét anh thì em sẽ yêu anh đó.
_ Khùng
_ Anh khùng nên mới yêu em
_ Mệt. Không nói chuyện với anh nữa.
_ Vy nè.
_ Gì ???
_ Em là fem, anh là sb. Anh thật lòng với em. Sao em không chịu quen với anh.
_ Tại tui ghét anh. Tui ghét nhất là mấy người có cái miệng dẻo ơi là dẻo.
_ Lý do là cái này sao.
_ Ừh. Được chưa ??? Giờ tui muốn đi về, không muốn nói chuyện với anh nữa.
_ Để anh chở em về nha.
_ 10 phút.
_ Ok.
Nói rồi Phong chạy vội lại bãi lấy xe.
_ Báo cáo đã có mặt. Mời em lên xe.
_ Cám ơn.
Vy leo lên xe ngồi sau lưng Phong.
_ Đừng khách sáo với anh. Anh không quen đâu.
_ Vậy chứ làm sao anh mới quen
_ Nghe em chửi nè, đứng trước mặt cho em quýnh nè. Vân vân là vân vân ...
_ Khùng.
_ Khùng mới yêu em oh
_ Đừng có nói nhảm nữa. Sao chưa chịu nữa ???
_ Còn ôm eo nữa. Xe ôm mà thiếu em ôm thì làm sao chạy được.
_ Không. Đừng có mơ. Mà sao tui lại phải ôm anh
_ Vì anh yêu em. Và em cũng sẽ yêu anh. Tập ôm trước đi là vừa.
_ Im. Anh mà còn nói là tui khỏi cho anh chờ về oh.
_ Rồi ... rồi. Anh biết rồi. Anh chạy nè. Mà hình như em không thích nghe mấy câu này thì phải.
_ Ừh.
_ Tại sao vậy ??? Nói anh nghe đi
_ Thích.
_ Chỉ thích vậy thôi hả ???
_ Ừh.
_ Anh không biết là anh đáng ghét như thế nào ??? Mà tại sao em cứ tiết kiệm lời nói với anh như vậy.
_ Kệ tui.
_ Ừh.
_ Em đói không ??? Chở em đi ăn nha
_ Không.
_ Không ăn cũng phải ăn. Ăn mì xào dòn nha.
_ Đã nói là không ăn mà. Anh có nghe tui nói không vậy ??? - Vy đập mạnh vô lưng của Phong.
Phong giả vờ chịu đựng, không lên tiếng.
_ Kệ anh. Giờ em ngồi trên xe anh thì anh có quyền chở em đi đâu mà anh muốn. Ngồi im nha, lắc là té oh - Phong lớn tiếng làm Vy im re
_ Hứ
Trị được Vy rồi, Phong phóng ga đi nhanh đến quán mà cã đám hay ăn. Chạy chậm mắc công Vy đổi ý thì khổ.
_ Tới rồi. Em xuống đi
_ Nói trước đó. Ăn xong là phải chờ tui về nha đó
_ Hên xui đi - Phong nhún vai lắc lắc hai cái tay
_ Tui đi bộ dìa
_ Thôi mà. Giỡn mà, ăn xong đi rồi anh chờ dìa. Hứa danh dự luôn - Phong vội nắm tay Vy lại
_ Anh có danh dự không mà lấy ra hứa vậy
_ Có chứ. Một bụng đây nè
_ Xạo
Vy lấy tay đánh vô cái bụng bự của Phong.
_ Âu !!! Đau - Phong ôm bụng nhăn nhó
_ Đánh đời - Vy quay lại lè lưỡi chọc Phong
_ . Không hiểu sao mình lại yêu cô nhóc này nữa - Phong lắc đầu nghĩ thầm.
Rồi Phong cũng từ từ đi vô quán. Ngồi kế bên Vy.
_ Ai cho anh ngồi kế tui. Qua bên kia ngồi
_ Thôi mà. Cho anh ngồi kế em đi.
_ Không.
_ Thôi mà – Phong năn nỉ
_ Giờ anh có qua bển không ??? Anh không qua là tui đi dìa oh
_ Biết rồi. Người gì mà khó khăn quá. Ngồi kế cũng không cho – Phong đứng dậy qua ngồi đối diện với Vy
_ Lèm bèm gì đó.
_ Đâu có. Anh đâu có lèm bèm gì đâu
Vy liếc Phong một cái rồi nhìn vô thực đơn.
_ Anh gì ơi – Phong kêu người phục vụ
_ Dạ. Anh chị dùm gì ???
_ Cho một hoành thánh không lấy hành, không lấy giá. Còn em, em ăn gì ??? – nói cho người phục vụ nghe xong, Phong quay qua hỏi Vy
_ Cho một dĩa nui xào bò – nói với người phục vụ mà không thèm nhìn Phong lấy một cái.
_ Mặt anh xấu lắm hả ???
_ Không. Bình thường. Anh hỏi ý vậy là sao ???
_ Không xấu sao em không chịu nhìn anh mà nhìn cái bàn vậy ???
_ Thích.
_ Mặt anh đẹp hơn chứ, nhìn anh dù sao cũng có cảm giác hơn nhìn cái bàn.
_ Mệt quá. Anh nói nhiều vậy, anh không mệt hả ???
_ Nhiều lúc cũng hơi hơi mệt, nhưng không nói thì sẽ buồn lắm.
_ Không nói thì đỡ mệt. Chứ có gì mà buồn
_ Anh không nói thì em sẽ buồn. Cho nên anh phải nói thôi
_ Ai nói với anh là anh không nói thì tui sẽ bùn. Tự biên tự diễn vậy
_ Thì anh đoán vậy mà. Khó khăn quá
_ Khùng. Đã khùng rồi mà còn mắc bệnh nói nhảm
_ Sao anh nói chuyện với em hồi. Anh thấy mình có nhiều bệnh lạ quá vậy.
_ Giờ mới biết hả ??? Trễ quá rồi đó
_ Hehehe …. Nhờ em không chứ ai
Vy định nói lại thì hên quá ông phục vụ bưng đồ ăn ra rồi. Không thì Phong thế nào cũng mắc nạn khó thoát.
Vy im lặng ăn. Phong cũng không muốn làm phiền trong lúc Vy hiền lành nhất. Có lẽ khi ăn ai cũng trở thành một con mèo mướp hiền lành.
Phong ngồi tưởng tượng Vy biến thành mèo thì chợt bật cười.
_ Khùng hả ??? Ăn cũng cười
_ Đâu có.
_ Tui ăn xong rồi. Chở tui về
_ Nhưng anh chưa ăn xong mà.
_ Kệ anh. Tui không biết
_ Không chở thì tui đi bộ về.
_ Từ từ … người gì mà nóng như lửa oh. Đợi anh tính tiền cái đã – Phong nắm tay kéo Vy lại
Vy đành ngồi xuống. Nói thiệt ra không phải Vy bị cái mặt kia mua chuộc mà là do Vy làm biếng đi bộ về nhà.
Chỗ này gần nhà Vy nhưng đi bộ thì được gọi là khá xa. Vy la làng vậy
thôi chứ đâu có muốn đi bộ dìa. Phong mà biết chắc thế nào cũng tức đến
chết cho coi.
_ Rồi. Mình đi – Phong đứng dậy đi lấy xe
Từ chỗ ăn đến nhà Vy đi cũng hơn
10 phút. Làm sao mà Phong nỡ cho Vy đi bộ dìa được. Phong cũng là loại
người “ thương hoa tiếc ngọc “ ấy chứ.
_ Cám ơn – Vy bước xuống xe
_ Mai anh qua rước em đi học nha – Phong nhìn Vy
_ Khỏi. Mai tui tự đi. Anh dìa đi
_ Ừh. Vậy mai 6h30 anh qua rước em nha. Bye
Nói rồi Phong rồ ga chạy đi thật nhanh. Bỏ lại tiếng la oai oái của Vy.
_ Êh … êh … Đồ heo … Anh có đứng lại không – Vy la lên
Mặc cho Vy la, Phong cứ chạy. Mãi cho đến khi không thấy chiếc xe nữa
thì Vy đành im và bất lực đi vô nhà. Miệng không quên chửi Phong
_ “ Đồ heo chết tiệt … đồ heo lì lợm … “
Phong chạy ra tới đầu ngỏ thì có điện thoại gọi. Thì ra là các bằng hữu thâm giao
_ Sao ??? Phong nghe. Nói nhanh gọn lẹ
_ Quán cũ. Có mặt đầy đủ. Ok !!! – đầu dây bên kia pha giọng đùa theo Phong
_ Nghe rõ. Báo cáo khoảng 15 phút sau có mặt. Hết
_ Bên này nghe rõ. Sẽ đợi sẽ chờ
Phong cúp máy rồi lao thẳng tới quán. Chỉ mất hơn 10 phút thì Phong đã tới nơi. Ôi !!! Tay đua kiệt xuất.
_ Chỗ này nè. Ngồi đi
_ Haizzz. Đuối quá. Mà sao hôm nay đông đủ vậy ???
_ Thì có chuyện nên mới đông đủ, mày kêu nước uống đi rồi tụi tao kể cho nghe.
_ Cho ly cafe sữa đá mà ít sữa thôi – Phong nói với người phục vụ
Kêu nước xong, Phong quay qua hỏi tụi kia
_ Làm gì mà hôm nay đông đủ vậy ??? Nói nghe koi
_ Thì tại hôm nay có đứa hẹn gái tới uống nước. Tụi tao tò mò muốn biết mặt nên kéo đi luôn.
_ Ờ … thì ra là vậy. Mà đám đó tới chưa ??? – Phong hỏi
_ Chưa. Hẹn 7h rưỡi mà giờ chưa tới nữa. Chắc là dân xài giờ dây thun rồi.
_ Hahaha …. Tụi mình gặp đối thủ rồi – Phong lên tiếng
_ Còn mày sao Phong ??? Đi đâu mới tới vậy ??? – Tâm nhìn Phong dò hỏi
_ Đi công chuyện chứ đi đâu. Hỏi mãi
_ Mày thừa biết mà Tâm. Còn hỏi chi cho thêm thừa – Ngọc thêm vào, ý muốn chọc tức Phong đây
_ Phải rồi. Tao quên là mày đang theo công trình cô nhox lớp 10 kia. Tiến triển tới đâu rồi ??? – Tâm quàng vai Phong
_ Chưa tới đâu hết. Nhỏ đó khó ăn quá, theo hoài mà cứ bị cho ra rìa hoài thôi – Phong thở dài đưa ly cafe lên uống
_ Hahaha …. Đường đường là một tay ăn chơi, chưa bao giờ buồn vì
gái. Vậy mà hôm nay lại ngồi thở dài một cách não ruột. Con kia ghê
thiệt – Ngọc nhìn Phong
_ Đời mà … sao biết được chữ “ ngờ “ – Phong tỏ ra một cách bình thường
_ Đúng là … - Tâm lên tiếng
_ Đúng gì ??? Nói – Phong trợn mắt nhìn ra vẻ khiêu khích
_ Không có gì. Làm gì mà trợn mắt nhìn tao dữ vậy ??? Tao giỡn tí mà – Tâm xìu giọng xuống
_ Thôi thôi … cho tao xin đi. Tụi bây gặp là cãi nhau hoài – Tú im lặng nãy giờ, giờ mới chịu lên tiếng
Cũng hên là Tú lên tiếng giải hoà không thì tụi nó cãi nhau tới sáng
luôn. Biết là mình đi hơi quá nên nghe Tú nói cả Phong và Tâm đều im
lặng.
_ Thôi mà. Cho anh ngồi kế em đi.
_ Không.
_ Thôi mà – Phong năn nỉ
_ Giờ anh có qua bển không ??? Anh không qua là tui đi dìa oh
_ Biết rồi. Người gì mà khó khăn quá. Ngồi kế cũng không cho – Phong đứng dậy qua ngồi đối diện với Vy
_ Lèm bèm gì đó.
_ Đâu có. Anh đâu có lèm bèm gì đâu
Vy liếc Phong một cái rồi nhìn vô thực đơn.
_ Anh gì ơi – Phong kêu người phục vụ
_ Dạ. Anh chị dùm gì ???
_ Cho một hoành thánh không lấy hành, không lấy giá. Còn em, em ăn gì ??? – nói cho người phục vụ nghe xong, Phong quay qua hỏi Vy
_ Cho một dĩa nui xào bò – nói với người phục vụ mà không thèm nhìn Phong lấy một cái.
_ Mặt anh xấu lắm hả ???
_ Không. Bình thường. Anh hỏi ý vậy là sao ???
_ Không xấu sao em không chịu nhìn anh mà nhìn cái bàn vậy ???
_ Thích.
_ Mặt anh đẹp hơn chứ, nhìn anh dù sao cũng có cảm giác hơn nhìn cái bàn.
_ Mệt quá. Anh nói nhiều vậy, anh không mệt hả ???
_ Nhiều lúc cũng hơi hơi mệt, nhưng không nói thì sẽ buồn lắm.
_ Không nói thì đỡ mệt. Chứ có gì mà buồn
_ Anh không nói thì em sẽ buồn. Cho nên anh phải nói thôi
_ Ai nói với anh là anh không nói thì tui sẽ bùn. Tự biên tự diễn vậy
_ Thì anh đoán vậy mà. Khó khăn quá
_ Khùng. Đã khùng rồi mà còn mắc bệnh nói nhảm
_ Sao anh nói chuyện với em hồi. Anh thấy mình có nhiều bệnh lạ quá vậy.
_ Giờ mới biết hả ??? Trễ quá rồi đó
_ Hehehe …. Nhờ em không chứ ai
Vy định nói lại thì hên quá ông phục vụ bưng đồ ăn ra rồi. Không thì Phong thế nào cũng mắc nạn khó thoát.
Vy im lặng ăn. Phong cũng không muốn làm phiền trong lúc Vy hiền lành nhất. Có lẽ khi ăn ai cũng trở thành một con mèo mướp hiền lành.
Phong ngồi tưởng tượng Vy biến thành mèo thì chợt bật cười.
_ Khùng hả ??? Ăn cũng cười
_ Đâu có.
_ Tui ăn xong rồi. Chở tui về
_ Nhưng anh chưa ăn xong mà.
_ Kệ anh. Tui không biết
_ Không chở thì tui đi bộ về.
_ Từ từ … người gì mà nóng như lửa oh. Đợi anh tính tiền cái đã – Phong nắm tay kéo Vy lại
Vy đành ngồi xuống. Nói thiệt ra không phải Vy bị cái mặt kia mua chuộc mà là do Vy làm biếng đi bộ về nhà.
Chỗ này gần nhà Vy nhưng đi bộ thì được gọi là khá xa. Vy la làng vậy
thôi chứ đâu có muốn đi bộ dìa. Phong mà biết chắc thế nào cũng tức đến
chết cho coi.
_ Rồi. Mình đi – Phong đứng dậy đi lấy xe
Từ chỗ ăn đến nhà Vy đi cũng hơn
10 phút. Làm sao mà Phong nỡ cho Vy đi bộ dìa được. Phong cũng là loại
người “ thương hoa tiếc ngọc “ ấy chứ.
_ Cám ơn – Vy bước xuống xe
_ Mai anh qua rước em đi học nha – Phong nhìn Vy
_ Khỏi. Mai tui tự đi. Anh dìa đi
_ Ừh. Vậy mai 6h30 anh qua rước em nha. Bye
Nói rồi Phong rồ ga chạy đi thật nhanh. Bỏ lại tiếng la oai oái của Vy.
_ Êh … êh … Đồ heo … Anh có đứng lại không – Vy la lên
Mặc cho Vy la, Phong cứ chạy. Mãi cho đến khi không thấy chiếc xe nữa
thì Vy đành im và bất lực đi vô nhà. Miệng không quên chửi Phong
_ “ Đồ heo chết tiệt … đồ heo lì lợm … “
Phong chạy ra tới đầu ngỏ thì có điện thoại gọi. Thì ra là các bằng hữu thâm giao
_ Sao ??? Phong nghe. Nói nhanh gọn lẹ
_ Quán cũ. Có mặt đầy đủ. Ok !!! – đầu dây bên kia pha giọng đùa theo Phong
_ Nghe rõ. Báo cáo khoảng 15 phút sau có mặt. Hết
_ Bên này nghe rõ. Sẽ đợi sẽ chờ
Phong cúp máy rồi lao thẳng tới quán. Chỉ mất hơn 10 phút thì Phong đã tới nơi. Ôi !!! Tay đua kiệt xuất.
_ Chỗ này nè. Ngồi đi
_ Haizzz. Đuối quá. Mà sao hôm nay đông đủ vậy ???
_ Thì có chuyện nên mới đông đủ, mày kêu nước uống đi rồi tụi tao kể cho nghe.
_ Cho ly cafe sữa đá mà ít sữa thôi – Phong nói với người phục vụ
Kêu nước xong, Phong quay qua hỏi tụi kia
_ Làm gì mà hôm nay đông đủ vậy ??? Nói nghe koi
_ Thì tại hôm nay có đứa hẹn gái tới uống nước. Tụi tao tò mò muốn biết mặt nên kéo đi luôn.
_ Ờ … thì ra là vậy. Mà đám đó tới chưa ??? – Phong hỏi
_ Chưa. Hẹn 7h rưỡi mà giờ chưa tới nữa. Chắc là dân xài giờ dây thun rồi.
_ Hahaha …. Tụi mình gặp đối thủ rồi – Phong lên tiếng
_ Còn mày sao Phong ??? Đi đâu mới tới vậy ??? – Tâm nhìn Phong dò hỏi
_ Đi công chuyện chứ đi đâu. Hỏi mãi
_ Mày thừa biết mà Tâm. Còn hỏi chi cho thêm thừa – Ngọc thêm vào, ý muốn chọc tức Phong đây
_ Phải rồi. Tao quên là mày đang theo công trình cô nhox lớp 10 kia. Tiến triển tới đâu rồi ??? – Tâm quàng vai Phong
_ Chưa tới đâu hết. Nhỏ đó khó ăn quá, theo hoài mà cứ bị cho ra rìa hoài thôi – Phong thở dài đưa ly cafe lên uống
_ Hahaha …. Đường đường là một tay ăn chơi, chưa bao giờ buồn vì
gái. Vậy mà hôm nay lại ngồi thở dài một cách não ruột. Con kia ghê
thiệt – Ngọc nhìn Phong
_ Đời mà … sao biết được chữ “ ngờ “ – Phong tỏ ra một cách bình thường
_ Đúng là … - Tâm lên tiếng
_ Đúng gì ??? Nói – Phong trợn mắt nhìn ra vẻ khiêu khích
_ Không có gì. Làm gì mà trợn mắt nhìn tao dữ vậy ??? Tao giỡn tí mà – Tâm xìu giọng xuống
_ Thôi thôi … cho tao xin đi. Tụi bây gặp là cãi nhau hoài – Tú im lặng nãy giờ, giờ mới chịu lên tiếng
Cũng hên là Tú lên tiếng giải hoà không thì tụi nó cãi nhau tới sáng
luôn. Biết là mình đi hơi quá nên nghe Tú nói cả Phong và Tâm đều im
lặng.
Tập 3...^^
Tụi Phong với Tâm chơi với nhau thân từ năm lớp 10. Cả 4 đứa đều là sb nên rất hợp nhau, mặc dù nhiều lúc cãi nhau sém quýnh lộn lun. Nhưng rồi cũng khoác vai nhau cười hề hề mà thôi.
_ Tụi bây ngộ ghê. Lúc thì la lói um sùm, lúc thì im lặng một cách đáng sợ - Ngọc chống cằm nhìn Phong với Tâm
_ Mệt mày quá. Tụi tao nói mày cũng la, không nói mày cũng có ý kiến. Mệt. Tao đi dìa – nói rồi Phong đứng dậy
_ Tao cũng dìa – Tâm đứng dậy theo
_ Ủa ??? Gì kì vậy ??? Còn dzợ tao sao ??? – Ngọc ngạc nhiên
_ Mày ngộ. Dzợ mày thì mày lo đi. Tự nhiên hỏi tụi tao. Dzợ mày chứ có phải dzợ tụi tao đâu – Tâm chọc
_ Không. Ý của tao là tụi bây dỉa, tao ở lại chờ mình. Buồn lắm
_ Thì còn Tú nè. Nó ở lại với mày – Phong chỉ Tú
_ Đâu có. Tao chở Tâm về mà – Tú lên tiếng phản đối
_ Vậy thì đi – Phong ra hiệu
Lập tức Tú với Tâm đi theo Phong, bỏ Ngọc ở lại một mình.
_ Êh đề Ngọc ở đó một mình có sao không ??? – Tú hỏi
_ Ối giời … mày khéo lo. Tụi mình đi nó càng mừng – Tâm ngồi sau lên tiếng
_ Đúng đó. Để tụi nó riêng tư đi – Phong đang chạy xe bên cạnh
_ Ừh. Vậy giờ đi đâu ??? – Tâm hỏi
_ Thôi. Tụi bây đi đi, tao không đi đâu. Tao về. Mai gặp
Nói rồi Phong phóng xe cái èo. Giờ đã hơn 8h mấy rồi, phải về nhắn tin cho Vy nữa. Trễ thì Vy sẽ ngủ mất. Riết rồi thành thói quen của Phong lúc nào không hay.
Về tới nhà việc đầu tiên của Phong là lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vy.
_ Em đang làm gì vậy ??? Ngủ chưa ???
Sau đó Phong lấy quần áo đi tắm, vì bao giờ khi Phong nhắn tin cho Vy thì mãi cho đến hơn 30 phút sau Vy mới trả lời lại. Mười lần như một.
Tắm xong, Phong nằm dài trên ghế sofa trong phòng để đọc tin nhắn của Vy
_ Ngủ rồi
_ Ngủ rồi mà sao realy tin nhắn được hay vậy ??? Em mộng du hả ??? – Phong nhắn tin lại
_ Dô diên, kệ tui. Không liên wan tới anh. Tui đi ngủ
_ Ừh. Chào em. Chúc em ngủ ngon. Anh iu e nhiều lắm
Vy đọc xong nhưng không nhắn tin lại mà miệng lại lèm bèm chửi :
_ “ Đồ mập mỡ … đồ khùng …. Đồ dô diên … “
Chửi thì chửi nhưng không hiều sao đọc lại tin nhắn của Phong, Vy lại mỉm cười một cách khó hiểu
Còn về Phong thì cứ cầm điện thoại để chờ tin nhắn cũa Vy tới. Ai nhè ngủ quên trên ghế salon luôn.
_ Phong ơi !!! Dậy đi học nè. Trễ giờ rồi đó – mẹ Phong lây lây người Phong
_ Aaaaaa …. Haizzz … mấy giờ rồi mẹ – Phong vươn vai
_ 7h rưỡi rồi. Hôm nay có đi học không ??? Mà ngủ wên vậy ???
_ Hả ??? 7h rưỡi rồi hả ?? Chết … chết … - Phong lật đật nhảy vô nhà tắm
_ Mà sao hôm qua không lên giường ngủ lại nằm ở salon vậy ???
_ Con đang bận. Mẹ đừng hỏi con gì nữa – Phong nói khi đang rửa mặt.
Mẹ Phong chỉ biết lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng. Còn Phong thì sau khi chỉnh trang xong liền lật đật bay xuống lầu.
_ Ăn sáng nè. Trễ rồi thì cho nó trễ luôn đi. Con gấp làm gì cho mệt
_ Con không ăn đâu. Con đi học liền lun – Phong dắt chiếc Nou ra
Vừa leo lên xe, Phong liền lấy điện thoại ra gọi cho Vy
_ Alo. Em tới trường chưa ???
_ Rồi
_ Ừh. May quá. Hôm nay anh ngủ wên, sợ em chờ nên anh gọi hỏi thăm
_ Kệ anh. Nói tui chi. Tui tới trường từ lâu rồi. Mà tui nói là anh khỏi tới rước tui mà. Giờ gọi cho tui chi.
Vy cúp máy cái rụp. Còn Phong thì trề môi rồi chạy thẳng tới trường luôn.
Sau khi nghe điện thoại của Phong, Vy từ từ dẫn xe vô trường. Thật ra thì Vy chưa có tới trường, sáng giờ Vy ngồi ở nhà chờ Phong đó chứ.
Nhưng chờ mãi đến hơn 6h45 mà vẫn chưa thấy Phong tới rước, biết là có chuyện gì nên Phong mới tới trễ. Trước đây ít khi nào Phong thất hẹn lắm. Tới trễ thì có chứ đã hẹn với Vy rồi thì bao giờ Phong cũng có mặt hết.
Phong tới trường thì lớp đã vô tiếc thứ 2 rồi. Phong đi xuống canteen chờ đến tiết 3 rồi vô luôn. Ai nhè vừa xuống canteen thì thấy nguyên rủ bạn đang ngồi đấu láo
_ Êh Phong !!! – Tâm kêu Phong
_ Không học hay sao mà lại ngồi đây tám khí thế vậy ???
_ Đi học trễ. Nên ngồi đây chơi luôn. Còn mày có bao giờ đi trễ đâu, sao giờ kì vậy ???
_ Tại tối qua ngủ trên salon nên mệt, ngủ quên trời đất lun. Ủa ??? Ngọc đâu ???
_ Ngọc ở trễn học oh. Mà sao Phong lại ngủ trên ghế salon vậy ??? – Dung là dzợ của Tú lên tiếng hỏi
_ Không có gì. Ngồi coi phim nên ngủ quên thôi àh
_ Ừh. Ngồi xuống đi Phong – Dung đẩy ghế cho Phong
_ Cám ơn.
_ Êh !! Phong nhìn kìa – Tú vỗ vai Phong
_ Nói bằng miệng không được hay sao mà cứ dùng tay hoài thế ??? – Phong đang mệt gặp bị quýnh nên đổ quậu
_ Mày đừng có cộc lên như thế. Nhìn đi là hết cộc liền àh
_ Nhìn gì ??? Phong hỏi
_ Nhìn đi rồi biết
Phong quay đầu lại, nhìn từ xa thấy Vy đang xách cặp đi xuống canteen. Người Phong như tỉnh ngủ, mọi mệt mỏi tan biến đâu hết
Tụi Phong với Tâm chơi với nhau thân từ năm lớp 10. Cả 4 đứa đều là sb nên rất hợp nhau, mặc dù nhiều lúc cãi nhau sém quýnh lộn lun. Nhưng rồi cũng khoác vai nhau cười hề hề mà thôi.
_ Tụi bây ngộ ghê. Lúc thì la lói um sùm, lúc thì im lặng một cách đáng sợ - Ngọc chống cằm nhìn Phong với Tâm
_ Mệt mày quá. Tụi tao nói mày cũng la, không nói mày cũng có ý kiến. Mệt. Tao đi dìa – nói rồi Phong đứng dậy
_ Tao cũng dìa – Tâm đứng dậy theo
_ Ủa ??? Gì kì vậy ??? Còn dzợ tao sao ??? – Ngọc ngạc nhiên
_ Mày ngộ. Dzợ mày thì mày lo đi. Tự nhiên hỏi tụi tao. Dzợ mày chứ có phải dzợ tụi tao đâu – Tâm chọc
_ Không. Ý của tao là tụi bây dỉa, tao ở lại chờ mình. Buồn lắm
_ Thì còn Tú nè. Nó ở lại với mày – Phong chỉ Tú
_ Đâu có. Tao chở Tâm về mà – Tú lên tiếng phản đối
_ Vậy thì đi – Phong ra hiệu
Lập tức Tú với Tâm đi theo Phong, bỏ Ngọc ở lại một mình.
_ Êh đề Ngọc ở đó một mình có sao không ??? – Tú hỏi
_ Ối giời … mày khéo lo. Tụi mình đi nó càng mừng – Tâm ngồi sau lên tiếng
_ Đúng đó. Để tụi nó riêng tư đi – Phong đang chạy xe bên cạnh
_ Ừh. Vậy giờ đi đâu ??? – Tâm hỏi
_ Thôi. Tụi bây đi đi, tao không đi đâu. Tao về. Mai gặp
Nói rồi Phong phóng xe cái èo. Giờ đã hơn 8h mấy rồi, phải về nhắn tin cho Vy nữa. Trễ thì Vy sẽ ngủ mất. Riết rồi thành thói quen của Phong lúc nào không hay.
Về tới nhà việc đầu tiên của Phong là lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vy.
_ Em đang làm gì vậy ??? Ngủ chưa ???
Sau đó Phong lấy quần áo đi tắm, vì bao giờ khi Phong nhắn tin cho Vy thì mãi cho đến hơn 30 phút sau Vy mới trả lời lại. Mười lần như một.
Tắm xong, Phong nằm dài trên ghế sofa trong phòng để đọc tin nhắn của Vy
_ Ngủ rồi
_ Ngủ rồi mà sao realy tin nhắn được hay vậy ??? Em mộng du hả ??? – Phong nhắn tin lại
_ Dô diên, kệ tui. Không liên wan tới anh. Tui đi ngủ
_ Ừh. Chào em. Chúc em ngủ ngon. Anh iu e nhiều lắm
Vy đọc xong nhưng không nhắn tin lại mà miệng lại lèm bèm chửi :
_ “ Đồ mập mỡ … đồ khùng …. Đồ dô diên … “
Chửi thì chửi nhưng không hiều sao đọc lại tin nhắn của Phong, Vy lại mỉm cười một cách khó hiểu
Còn về Phong thì cứ cầm điện thoại để chờ tin nhắn cũa Vy tới. Ai nhè ngủ quên trên ghế salon luôn.
_ Phong ơi !!! Dậy đi học nè. Trễ giờ rồi đó – mẹ Phong lây lây người Phong
_ Aaaaaa …. Haizzz … mấy giờ rồi mẹ – Phong vươn vai
_ 7h rưỡi rồi. Hôm nay có đi học không ??? Mà ngủ wên vậy ???
_ Hả ??? 7h rưỡi rồi hả ?? Chết … chết … - Phong lật đật nhảy vô nhà tắm
_ Mà sao hôm qua không lên giường ngủ lại nằm ở salon vậy ???
_ Con đang bận. Mẹ đừng hỏi con gì nữa – Phong nói khi đang rửa mặt.
Mẹ Phong chỉ biết lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng. Còn Phong thì sau khi chỉnh trang xong liền lật đật bay xuống lầu.
_ Ăn sáng nè. Trễ rồi thì cho nó trễ luôn đi. Con gấp làm gì cho mệt
_ Con không ăn đâu. Con đi học liền lun – Phong dắt chiếc Nou ra
Vừa leo lên xe, Phong liền lấy điện thoại ra gọi cho Vy
_ Alo. Em tới trường chưa ???
_ Rồi
_ Ừh. May quá. Hôm nay anh ngủ wên, sợ em chờ nên anh gọi hỏi thăm
_ Kệ anh. Nói tui chi. Tui tới trường từ lâu rồi. Mà tui nói là anh khỏi tới rước tui mà. Giờ gọi cho tui chi.
Vy cúp máy cái rụp. Còn Phong thì trề môi rồi chạy thẳng tới trường luôn.
Sau khi nghe điện thoại của Phong, Vy từ từ dẫn xe vô trường. Thật ra thì Vy chưa có tới trường, sáng giờ Vy ngồi ở nhà chờ Phong đó chứ.
Nhưng chờ mãi đến hơn 6h45 mà vẫn chưa thấy Phong tới rước, biết là có chuyện gì nên Phong mới tới trễ. Trước đây ít khi nào Phong thất hẹn lắm. Tới trễ thì có chứ đã hẹn với Vy rồi thì bao giờ Phong cũng có mặt hết.
Phong tới trường thì lớp đã vô tiếc thứ 2 rồi. Phong đi xuống canteen chờ đến tiết 3 rồi vô luôn. Ai nhè vừa xuống canteen thì thấy nguyên rủ bạn đang ngồi đấu láo
_ Êh Phong !!! – Tâm kêu Phong
_ Không học hay sao mà lại ngồi đây tám khí thế vậy ???
_ Đi học trễ. Nên ngồi đây chơi luôn. Còn mày có bao giờ đi trễ đâu, sao giờ kì vậy ???
_ Tại tối qua ngủ trên salon nên mệt, ngủ quên trời đất lun. Ủa ??? Ngọc đâu ???
_ Ngọc ở trễn học oh. Mà sao Phong lại ngủ trên ghế salon vậy ??? – Dung là dzợ của Tú lên tiếng hỏi
_ Không có gì. Ngồi coi phim nên ngủ quên thôi àh
_ Ừh. Ngồi xuống đi Phong – Dung đẩy ghế cho Phong
_ Cám ơn.
_ Êh !! Phong nhìn kìa – Tú vỗ vai Phong
_ Nói bằng miệng không được hay sao mà cứ dùng tay hoài thế ??? – Phong đang mệt gặp bị quýnh nên đổ quậu
_ Mày đừng có cộc lên như thế. Nhìn đi là hết cộc liền àh
_ Nhìn gì ??? Phong hỏi
_ Nhìn đi rồi biết
Phong quay đầu lại, nhìn từ xa thấy Vy đang xách cặp đi xuống canteen. Người Phong như tỉnh ngủ, mọi mệt mỏi tan biến đâu hết
____Tập 4_________
Phong lập tức đứng dậy, chạy lại phía Vy. Hành động này làm Dung với Mai hết sức ngạc nhiên
_ Sao hôm nay Phong lạ vậy chok ??? – Dung hỏi Tú
_ Có gì lạ đâu dzợ. Nó iu là nó vậy oh – Tú mỉm cười
_ Phong iu – Dung với Mai đồng thanh
_ Ừh – Tú với Tâm phì cười vì thái độ của 2 con dzợ mình.
_ Em ngồi đi Vy – Phong kéo ghế cho Vy ngồi
_ Cám ơn – Vy ngồi xuống
_ Làm gì mà vui vậy ??? Tao ở đằng kia thấy hai bây cười rũ rượi luôn.
_ Có gì đâu. Thích cười thì tao cười thế thôi – Tú đưa ly cafe lên uống
_ Ai đây ??? Giới thiệu đi chứ - Tâm nhìn Vy
_ Đây là Vy. Lớp 10A4. Là nữ nhân vậy chính của tao
_ Oh !!! Nhân vậy chính lun. Ghê vậy ??? – Tú với Tâm há hốc mồm
_ Nói bậy nè. Ai là nhân vật chính của anh – Vy đưa tay nhéo eo của Phong
_ Au …. Đau … Đau … - Phong rên la nhảm thiết
_ Hahaha … Phong gặp đối thủ rồi – cả đám Tú cười rầm lên
_ Cười cái gì mà cười. Tụi bây chưa nghe câu : “ Thương nhau lắm cắn nhau đau àh “
_ Gì ??? Ai cắn anh, ai thương anh – Vy khoanh tay
_ Àh không. Anh nói theo tục ngữ oh mà. Để anh sửa lại cho đúng. “ Iu nhau nhiều, quýnh nhau đau “
_ Anh còn nói bậy thì đừng trách tui nha – Vy đứng dậy
_ Rồi … rồi … anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh đùa tí mà. Em ngồi xuống đi – Phong nắm tay Vy kéo lại
Vy nhìn Phong lâu lâu thật lâu rồi mới chịu ngồi xuống. Phong biết Vy không thích nên không nói đến chuyện đó nữa mà lãng qua chuyện khác
_ Em đói chưa ??? Mua gì cho em ăn nha – Phong nhìn Vy cười
_ Khỏi. Tui không đói. Hết tiết rồi, tui đi lên lớp
Vy đứng dậy, gật đầu chào đám của Tú và không quên dành cho Phong một cái liếc đầy vẻ tức giận.
Vy đi rồi, mặt Phong trở nên bùn hẳn đi. Tú với Tâm biết Phong đang buồn nên cũng không mở miệng châm chọc. Mà chỉ có vài lời nói hơi móc tí thôi
_ Không ngờ có ngày mày lại khốn đốn vì em này như thế.
_ Móc gì nữa đó – Phong nhìn Tâm
_ Có móc gì đâu. Tao nói không đúng sao. Nhox đó chỉ cần liếc cái là mày xịu lơ rồi, còn ra oai gì được nữa – Tú hùa theo
_ Giờ tụi bây muốn gì ??? Mún ăn ghế phải không ???
_ Đâu có. Tụi tao ăn sáng rồi – Tâm cười
Phong im lặng, không nói thêm gì nữa. Biết Phong đang buồn nên Mai lên tiếng
_ Chiều nay tụi này định đi ăn, Phong rủ bé đó đi đi.
_ Định đi ăn ở đâu ???
_ Ở bình quới. Đi không Phong ???
_ Để hỏi em đã. Rồi thông báo sau cho ha.
Nói rồi Phong chạy lên lớp. Vẻ mặt buồn rầu đã biến mất và thay vào đó là những nụ cười, những lời hát được vang lên từ trong miệng của Phong.
Vy lên lớp, quăn cặp cái đùng lên bàn rồi ngồi xuống thở. Tiên ngồi kế bên thấy lạ nên bèn hỏi
_ Sao vậy Vy ??? Bị gì mà thở dữ vậy ???
_ Không có gì. Đi lên lầu nên thấy mệt oh mà.
_ Ừh. Tí nữa có học sinh mới tới oh. Ngồi kế Vy lun oh.
_ Gì ??? Học sinh mới, nam hay nữ - Vy lập tức quay đầu nhìn Tiên
_ Gái thì phải.
_ Ừh. Thôi học bài đi – Vy chíu đầu vô cuốn tập
Khoảng lát sau thì một học sinh mới đi vào. Học sinh mới này dễ thương quá chừng. Làn da trắng, dáng người dễ nhìn.
_ Cho hỏi ai là lớp trưởng – học sinh mới đứng giữa lớp hỏi
_ Là mình. Uyên từ bàn cuối đứng lên.
_ Mình tên Tuyết, cô giáo nói mình đi lên lớp trước, tí cô sẽ lên sau
_ Ừh. Cô giáo có nói. Bạn ngồi kế Vy nha, cô giáo phân chỗ rồi đó – Uyên chỉ bàn gần cuối, chỗ mà Vy đang ngồi
_ Cám ơn – Tuyết đi xuống
Thấy Tuyết đi xuống, Vy lịch sự nhích người vô bên trong.
_ Cám ơn bạn nhiều – Tuyết nhìn Vy cười
_ Không có gì.
Tiết học bắt đầu khi ông thầy bước vào lớp. Không kịp cho Tuyết với Vy làm quen.
Còn về Phong thì đi lên lớp ngồi để ngủ … Phong học giỏi nhưng lại rất làm biếng.
Năm nay là năm lớp 11, mà làm biếng thấy sợ. Nên có biệt danh là Heo. Vì Phong cũng hơi mập, đặc biệt là có cái bụng bự.
_ Dậy đi mày. Ra chơi rồi kìa – Ngọc lây lây Phong
_ Oaoaoaoa … haizzz … gì lẹ vậy ??? Tao mới nằm có tí mà – Phong ngáp dài, vươn vai
_ Mày ngủ 45 phút oh, chứ ở đó mà nằm có tí. Có xuống canteen không ???
_ Đi chứ.
_ Vậy thì đi lẹ. Xuống trễ phải chen lấn nữa đó. Mệt lắm
_ Mày đi trước đi, tao qua bên lớp 10 nữa.
_ Ừh. Vậy tao xuống ngồi với tụi nó trước
_ Ừh.
Phong lập tức đứng dậy, chạy lại phía Vy. Hành động này làm Dung với Mai hết sức ngạc nhiên
_ Sao hôm nay Phong lạ vậy chok ??? – Dung hỏi Tú
_ Có gì lạ đâu dzợ. Nó iu là nó vậy oh – Tú mỉm cười
_ Phong iu – Dung với Mai đồng thanh
_ Ừh – Tú với Tâm phì cười vì thái độ của 2 con dzợ mình.
_ Em ngồi đi Vy – Phong kéo ghế cho Vy ngồi
_ Cám ơn – Vy ngồi xuống
_ Làm gì mà vui vậy ??? Tao ở đằng kia thấy hai bây cười rũ rượi luôn.
_ Có gì đâu. Thích cười thì tao cười thế thôi – Tú đưa ly cafe lên uống
_ Ai đây ??? Giới thiệu đi chứ - Tâm nhìn Vy
_ Đây là Vy. Lớp 10A4. Là nữ nhân vậy chính của tao
_ Oh !!! Nhân vậy chính lun. Ghê vậy ??? – Tú với Tâm há hốc mồm
_ Nói bậy nè. Ai là nhân vật chính của anh – Vy đưa tay nhéo eo của Phong
_ Au …. Đau … Đau … - Phong rên la nhảm thiết
_ Hahaha … Phong gặp đối thủ rồi – cả đám Tú cười rầm lên
_ Cười cái gì mà cười. Tụi bây chưa nghe câu : “ Thương nhau lắm cắn nhau đau àh “
_ Gì ??? Ai cắn anh, ai thương anh – Vy khoanh tay
_ Àh không. Anh nói theo tục ngữ oh mà. Để anh sửa lại cho đúng. “ Iu nhau nhiều, quýnh nhau đau “
_ Anh còn nói bậy thì đừng trách tui nha – Vy đứng dậy
_ Rồi … rồi … anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh đùa tí mà. Em ngồi xuống đi – Phong nắm tay Vy kéo lại
Vy nhìn Phong lâu lâu thật lâu rồi mới chịu ngồi xuống. Phong biết Vy không thích nên không nói đến chuyện đó nữa mà lãng qua chuyện khác
_ Em đói chưa ??? Mua gì cho em ăn nha – Phong nhìn Vy cười
_ Khỏi. Tui không đói. Hết tiết rồi, tui đi lên lớp
Vy đứng dậy, gật đầu chào đám của Tú và không quên dành cho Phong một cái liếc đầy vẻ tức giận.
Vy đi rồi, mặt Phong trở nên bùn hẳn đi. Tú với Tâm biết Phong đang buồn nên cũng không mở miệng châm chọc. Mà chỉ có vài lời nói hơi móc tí thôi
_ Không ngờ có ngày mày lại khốn đốn vì em này như thế.
_ Móc gì nữa đó – Phong nhìn Tâm
_ Có móc gì đâu. Tao nói không đúng sao. Nhox đó chỉ cần liếc cái là mày xịu lơ rồi, còn ra oai gì được nữa – Tú hùa theo
_ Giờ tụi bây muốn gì ??? Mún ăn ghế phải không ???
_ Đâu có. Tụi tao ăn sáng rồi – Tâm cười
Phong im lặng, không nói thêm gì nữa. Biết Phong đang buồn nên Mai lên tiếng
_ Chiều nay tụi này định đi ăn, Phong rủ bé đó đi đi.
_ Định đi ăn ở đâu ???
_ Ở bình quới. Đi không Phong ???
_ Để hỏi em đã. Rồi thông báo sau cho ha.
Nói rồi Phong chạy lên lớp. Vẻ mặt buồn rầu đã biến mất và thay vào đó là những nụ cười, những lời hát được vang lên từ trong miệng của Phong.
Vy lên lớp, quăn cặp cái đùng lên bàn rồi ngồi xuống thở. Tiên ngồi kế bên thấy lạ nên bèn hỏi
_ Sao vậy Vy ??? Bị gì mà thở dữ vậy ???
_ Không có gì. Đi lên lầu nên thấy mệt oh mà.
_ Ừh. Tí nữa có học sinh mới tới oh. Ngồi kế Vy lun oh.
_ Gì ??? Học sinh mới, nam hay nữ - Vy lập tức quay đầu nhìn Tiên
_ Gái thì phải.
_ Ừh. Thôi học bài đi – Vy chíu đầu vô cuốn tập
Khoảng lát sau thì một học sinh mới đi vào. Học sinh mới này dễ thương quá chừng. Làn da trắng, dáng người dễ nhìn.
_ Cho hỏi ai là lớp trưởng – học sinh mới đứng giữa lớp hỏi
_ Là mình. Uyên từ bàn cuối đứng lên.
_ Mình tên Tuyết, cô giáo nói mình đi lên lớp trước, tí cô sẽ lên sau
_ Ừh. Cô giáo có nói. Bạn ngồi kế Vy nha, cô giáo phân chỗ rồi đó – Uyên chỉ bàn gần cuối, chỗ mà Vy đang ngồi
_ Cám ơn – Tuyết đi xuống
Thấy Tuyết đi xuống, Vy lịch sự nhích người vô bên trong.
_ Cám ơn bạn nhiều – Tuyết nhìn Vy cười
_ Không có gì.
Tiết học bắt đầu khi ông thầy bước vào lớp. Không kịp cho Tuyết với Vy làm quen.
Còn về Phong thì đi lên lớp ngồi để ngủ … Phong học giỏi nhưng lại rất làm biếng.
Năm nay là năm lớp 11, mà làm biếng thấy sợ. Nên có biệt danh là Heo. Vì Phong cũng hơi mập, đặc biệt là có cái bụng bự.
_ Dậy đi mày. Ra chơi rồi kìa – Ngọc lây lây Phong
_ Oaoaoaoa … haizzz … gì lẹ vậy ??? Tao mới nằm có tí mà – Phong ngáp dài, vươn vai
_ Mày ngủ 45 phút oh, chứ ở đó mà nằm có tí. Có xuống canteen không ???
_ Đi chứ.
_ Vậy thì đi lẹ. Xuống trễ phải chen lấn nữa đó. Mệt lắm
_ Mày đi trước đi, tao qua bên lớp 10 nữa.
_ Ừh. Vậy tao xuống ngồi với tụi nó trước
_ Ừh.
Nguồn: Sưu tầm
0 comments:
Post a Comment