....Một cô gái miền Tây và một chàng trai Lâm Đồng trong chuyến hẹn gặp tại thành phố cao nguyên se lạnh...Đà Lạt.
Đi bộ một khoảng đường dốc dài từ bến xe đến chỗ khách sạn nơi Quân đặt phòng. Một đứa con gái yếu xìu và lười vận động như nó chúa ghét cái việc đi bộ, nó thích đi xe máy hoặc đi taxi nhưng hôm nay nó lại là người đề xuất đi bộ. Nhớ cái vẻ mặt của Quân trợn tròn mắt nhìn nó mà không nín nổi cười, có lẽ sau cái vụ đi bộ này nó sẽ lại than vãn lại trách móc và bắt Quân cõng nó trên lưng nhưng nó là đứa nông nổi và không nghĩ đến hậu quả khi làm việc gì, nó chỉ muốn kéo dài cái khoảnh khắc hạnh phúc Quân nắm tay nó dắt đi, kéo dài cái cảm giác rung lên khi hai bàn tay khẽ chạm vào nhau, kéo dài cái câu hỏi lởn vởn trong đầu rằng: Ngón tay có thể chạm đến trái tim không?
Quân luôn chu đáo và làm hài lòng những điều nó muốn mà không cần nó nói ra. Căn phòng khách sạn Quân đặt chỗ cho nó cũng vậy, thoang thoảng mùi gỗ thông hòa cùng mùi hương hoa lavender tím trong cái không gian lộng gió với View ngắm Hồ Xuân Hương. Nó bung cửa thảy mình lên cái nệm êm ái, buông hết mọi mệt mỏi về gia đình, về công việc, nó nằm đó quẳng hết tất cả ở ngoài phòng nơi những giọt mưa phùn đang bắt đầu nặng dần và rả rích.
Nó nhào đến ôm lấy Quân vào người, cảm nhận cái hơi ấm tỏa ra từ thân hình chắc nịch 6 múi của anh. Anh không xài mấy loại dầu thơm đắt tiền như bao kẻ bảnh trai khác, cũng không tắm Romano hay Xmen, từ anh có một mùi hương rất lạ dịu dàng và vững chắc đủ để một đứa như nó đổ cái rầm từ lần gặp đầu tiên. Anh không hay nói những lời hoa mỹ để vỗ về nó như bao kẻ trai khác, anh im lặng để nó ôm và chỉ nhìn xa xăm ra khoảng trời mênh mông ngoài cửa sổ. Mặt hồ gợn những con sóng nhẹ nhàng cuốn trong niềm vui nhỏ nho của hai kẻ say mê. Ánh hoàng hôn miền phố núi buông nhẹ xuống cái khách sạn nhỏ, len những ánh cam như mật ngọt qua từng kẽ lá. Bản nhạc dưới sảnh khách sạn vang lên ướt đẫm hơi sương của chàng ca sĩ say men rượu đào.
Quân kéo tay nó ra, đẩy nhẹ cái túi xách về phía mình rồi buông lời càu nhàu nó: "Cất cả tủ quần áo của em vào đi này". Nó khì khì cười rồi vớ đại cái bộ đầm mới mua chui vào nhà tắm, nó biết anh sẽ sắp xếp mọi thứ cho nó nên nó cứ thế mà ỷ lại, mà thỏa sức làm nũng trong cái sự yêu thương bảo bọc ấy. Làn nước ấm từ vòi sen chảy lên làn da hơi rám nắng của đứa con gái quê, ngày trước nó ghét cái màu da ấy, nó thích cái làn da trắng bóc như mấy cô diễn viên người mẫu, nó làm đủ kiểu cho da nó trắng ra nhưng ông trời dường như trêu ngươi nó. Và đến khi gặp Quân, từ ngày nghe câu nói của Quân rằng anh yêu màu da rám nắng chân thật của người con gái miền tây, yêu cái nét tinh nghịch khờ dại của người con gái mới lớn, nó đã chẳng muốn thay đổi gì nữa cả, nó tự tin vì nó biết rằng dẫu nó xấu trong mắt mọi người, dẫu nó không đẹp rực rỡ như nàng lọ lem trong đêm dạ vũ thì vẫn có một người yêu nó ....Đối với nó thế là đủ.
Hơi nước nóng làm mờ đi tấm gương chạm trổ tinh tế với cái nơ nhỏ thắt nơi cuối góc, quẹt tay vẽ một hình trái tim hạnh phúc rồi xúng xính bước ra. Quân đã chợp mắt ngủ sau chuyến đi dài mệt mỏi và những ngày làm việc vất vả. Đặt lên môi Quân một nụ hôn, niềm hạnh phúc bối rối vỡ òa trong con tim cô gái trẻ khi cái giật tay lại ôm nó vào lòng. Ngay giây phút ấy nó muốn mọi thứ hãy dừng lại, đừng ai xen vào cuộc tình đầu này của nó nữa, hãy gác qua những nghi ngại toan tính cho tương lai mai sau, hãy để hai trái tim trẻ này hòa vào nhau...làm một!
Chát! Con bạn thân tát mạnh vào khuôn mặt gầy gò xanh xao của nó, đã qua lâu rồi mối tình đầu vụn dại ấy, mọi thứ đã vỡ nát trong cái sự phân biệt Nam _ Bắc của gia đình dòng họ, đã chết dần trong mệt mỏi của những cuộc kiếm tìm vất vả với đồng tiền và danh vọng. Đã chết 1 năm trước rồi Xuân ạ!
Đã chết vào cái ngày nó bị bọn cướp chặn đường cướp tiền cướp xe, chết trong tiếng khóc nấc lên của nó giữa đêm khuya rùng rợn nơi góc đường Thủ Đức, chết trong những tiếng tút dài điện thoại không ai nghe máy, trong cái tiếng cụng ly hò hét của những thanh niên ăn mừng nơi quán nhậu, .....trong cái tin nhắn muộn màng "đang ở đâu để anh đến đón". Sau mỗi cuộc tình dù ai là người chia tay trước thì giọt nước mắt vẫn luôn rơi trên hàng mi con gái, những nỗi đau luôn văng vẳng trong trái tim họ.
Tiếng harmonica trên làn môi mọng đỏ chất chứa tâm tình vang lên hòa cùng tiếng gió dịu dàng, êm dịu như ánh nắng, rả rích nỗi đau như cơn mưa mùa hạ.
Bao lâu nữa em sẽ quên được anh?
Những ngày yêu
Đã thôi không còn nữa
Nỗi niềm trong mơ
Hay là ngày thực tại
Em mãi kiếm tìm
Hình bóng đã vắng xa...
0 comments:
Post a Comment