Bạn đã bao giờ tin vào duyên phận chưa? tôi thì tôi rất tin vào duyên phận… duyên phận đưa người ta từ xa lạ mà trở nên thân quen, từ xa lạ mà trở thành nửa tri kỷ của nhau…..Hà Nội đang trở mình sang mùa thu, như cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn đã viết:
"Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ
Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thơm nâu..."
...
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, nhớ đến một người
Để nhớ mọi người ... "
Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thơm nâu..."
...
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, nhớ đến một người
Để nhớ mọi người ... "
Nhìn dòng người qua lại, nhìn những giọt cafe từ từ rơi xuống, như nhìn thấy chính mình. Bạn bè rất nhiều nhưng tôi chỉ cần một người có thể ngồi lặng im bên tôi vì người đó biết tôi chỉ cần một người ngôi bên, để ít nhất tôi thấy mình không phải là người cô đơn. Chỉ khi bạn trải qua những cảm giác đó bạn mới thấy yêu Hà Nội đến mạnh liệt và đặc biệt như tôi vậy. Một người bạn của tôi, cô ấy cũng có một mùa thu, một mùa đông đặc biệt nhưng không giống tôi, cô ấy đã có một duyên phận vào ngày đông lạnh, một đám cưới vào mùa thu và có những đứa con mang tên mùa thu Hà Nội. Tôi yêu Hà Nội và cô ấy cũng vậy. Hà Nội đã cho cô ấy và chồng mình một gia đình hạnh phúc cùng những đứa con khoẻ mạnh, xinh xắn. Còn Hà Nội lại cho tôi những người bạn, những khoảng lặng bình yên cho tâm hồn vào những ngày đông lạnh ấy, Hà Nội đã giúp tôi được sống thêm một lần nữa- sống- một – cách – có- ý - nghĩa...
Hà Nội với tôi cũng là một duyên phận....
....
Người ta vốn dĩ rất ghét ngày đông lạnh giá nhưng cô thì khác, chẳng hiểu sao cô rất thích mùa đông,cảm giác ngày đông thật lạ, khoác trên mình chiếc áo thật ấm, quàng một chiếc khăn, một đôi giày thể thao rồi thong dong bước ra đường một cách đầy tự tin trước cái lạnh cắt da cắt thịt ấy. Và cô quen anh cũng vào một ngày đông lành lạnh ấy…..
Vân Anh mặc một đống áo rét, cô cùng với lũ bạn đang cố nhoài người đạp xe lên dốc. Chiều nay cô có buổi học thêm tiếng anh tại nhà cô giáo. Bỗng nhiên cô ngã sõng xoài ngay trứơc cổng nhà cô giáo, dù đau nhưng cô cũng có thể nghe thấy một tiếng kêu rất to của một người con trai, thêm vào đó là cả những tiếng cười vang của những người xung quanh. Có người đỡ giúp cô chiếc xe dậy, trước mặt cô là một người đàn ông vừa chui lên từ cống nước với bộ đồ ớt sũng, “chắc là anh ta phải lạnh lắm” cô nghĩ vậy nhưng vẫn đang mải mê với cái chân đau, cô chỉ kịp nhìn anh và nói một câu xin lỗi. Với bộ dạng đến là tội nghiệp ấy, anh vẫn nhoẻn miệng cười và nói “không sao, em cứ đi đi”. Tuy biết mình có lỗi nhưng cô vẫn dắt xe đi, tan học về nhà bước chân vào cửa cô như chết đứng tại chỗ khi nhìn thấy người đàn ông lúc chiều đang ngôi trong nhà mình, anh ta dường như cũng đang rất ngạc nhiên quay nhìn cô và chỉ cười… Vào nhà chào hỏi mọi người xong cô đi thẳng lên phòng, cả tối không dám xuống ăn cơm. Ngày hôm sau, qua chú Hùng làm cùng cơ quan với anh nhưng lại rất thân với gia đình cô và đặc biệt rất hay nói chuyện với cô, cô mới biết anh tên là “ Nguyễn Thành Tuấn Anh” - một cái tên rất đẹp, mang một khuôn mặt với đôi mắt sáng, cái miệng rất duyên, rất đẹp trai khi cười, một nụ cười rất hiền và sáng. Anh ở Hà Nội nhưng về quê cô công tác 6 tháng, mẹ cô chịu trách nhiệm cơm nước cho chú Hùng nên đảm nhận luôn việc cơm nước cho anh và một chú nữa cùng về công tác với anh. Sau cái buối tối lánh mặt hôm qua cô biết mình không thể lánh mặt đến 6 tháng được, cô chấp nhận dối diện với anh, thời gian đầu còn ngại nhưng sau dần rồi cũng quen, nghe cái giọng bắc của anh thấy nhẹ nhàng mà ấm áp, nghe những câu chuyện kể của anh mà mơ ước đợc một lần ra Thủ đô xem có phải ở Thủ đô có những thứ tuyệt vời như anh kể không.
6 tháng qua đi rất nhanh nhưng cũng đủ để cho cô và anh thân thiết, đủ cho cô và anh nhận ra là hai người nói chuyện rất hợp nhau, dù là những cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa đông người. Sau khi anh trở về Hà Nội cô cứ nghĩ sẽ chẳng còn gặp lại anh chàng mang cái tên mà cô rất thích, có nụ cười mà cô cứ muốn nhìn mãi, cô không hiểu đó là cảm giác gì chỉ là cô cứ thích nhìn cái nụ cười đẹp mà trong sáng ấy, cô thấy nó cũng giống như bờ biển yêu thương quê cô vậy. Đứng trước biển sóng vỗ mạnh, gió thổi cô thấy lòng thật nhẹ và mỗi lần như vậy cô như lại nhìn thấy nụ cười của anh đang hiện hữu.
Cảm giác đó của một cô bé lớp 11 không biết có được gọi là yêu không nữa, chỉ có điều cô đã rất nhớ anh… Thỉnh thoảng khoảng ba hay bốn tháng gì đấy cô lại thấy người cùng công tác với anh về kiểm tra lại công trình, nhưng không có anh…
...
Tuấn Anh sau khi từ thị trấn nhỏ trở về, anh hay nghĩ về cô gái tên Vân Anh, cô gái nói rất nhiều, rất trẻ con và cũng rất hay cười, nhưng anh như nhìn thấy đằng sau nụ cười ấy là những nỗi buồn, những suy nghĩ nặng nề chứ không hồn nhiên, ngây thơ như cái tuổi của cô. Anh hơn cô 8 tuổi nhưng anh cảm thấy suy nghĩ của anh còn thua cô rất nhiều, cô trẻ nhưng cái đầu không trẻ, cô đảm đang, nhanh nhẹn, thấu đáo, nhân hậu và rất thông minh. Những câu trả lời của cô lúc nào cũng khiến anh phải cười và trong lòng luôn thầm nghĩ “người con gái này rất thông minh, rất thú vị”_ chính những suy nghĩ đó càng làm anh muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn, nhưng 6 tháng gặp gỡ đó đã không thể cho anh một cơ hội được nói chuyện riêng với cô.
Một mùa đông nữa qua đi, rồi cái nắng oi ả của ngày hè cũng sắp qua là lúc cô cũng chuẩn bị hành trang rời quê lên Thủ đô học đại học. Trong trái tim cô vẫn còn hình bóng, nụ cười anh. Sau ba tháng bắt đầu quen với môi trường sống ở Hà Nội, cô vác trên mình chiếc ba lô và bắt đầu cuộc hành trình tìm hiểu về Hà Nội. Cô nhớ anh bảo “Hà Nội có đặc sản là Hồ Gơm” cô quyết định nơi đầu tiên cô đến là Hồ Gươm…. Đúng như lời anh nói Hồ Gươm đúng là đặc sản của Hà Nội, nó rất tuyệt. Đang say sửa tận hưởng với tâm trạng thoả lòng mong ước, vừa bước đi quanh hồ, vừa tủm tỉm cười, cười từ tận con tim, bỗng hai chân cô không thể bước nổi trước hình ảnh đập vào mắt cô là nụ cười ấy, khuôn mặt ấy, hình dáng ấy, đã hai năm không gặp mà trông anh vẫn như xa. Anh – người đối diện cô cũng đang như người mất hồn, đứng im không nhúc nhích khi hình ảnh hiện ra trước mắt là khuôn mặt cô, hình dáng cô không khác với hai năm trứơc là mấy, chỉ có mái tóc hơi ngắn đi thì phải. Lấy lại bình tĩnh anh tiến đến cô :
Chào em. Vân Anh ! Thật bất ngờ khi gặp em ở đây.
Cô như thấy tim mình nhảy nhót, anh vẫn nhớ tên của cô điều đó có nghĩa là anh vẫn nhớ cô, cô mỉm cuời rồi nói:
Vâng. Chào anh ạ. Em đang đi xác minh lại những gì người khác đã từng nói với em xem có đúng không.
Nói xong cô tự thấy phục mình ghê gớm không biết cô lấy ở đâu ra cái dũng khí ấy mà nói với anh được câu ấy chứ. Anh lại cười, rồi hỏi:
Thế em thấy thế nào? Có đúng không?
Dạ, không đúng ạ, mà nó còn phải hơn rất nhiều lần. Cô cười
Vậy hoá ra có người nói sai à, thế thì phải phạt nhỉ?
Vâng, phạt nặng là đằng khác ấy.
Cả hai cùng nhìn nhau cười. Anh nói tiếp:
Em có thể ngồi đây chờ anh một lát được không?
Để làm chi ạ?
Anh muốn về nhà thay quần áo và đến chụi phạt?
Rứa nhà anh ở gần đây ạ?
Uh, nhà anh ở gần đây hôm nay đuợc nghỉ làm nên anh đi dạo buổi sáng một chút.Em đứng đây đợi anh nha.
Dạ thôi, em muốm tự mình đi khám phá còn phạt anh thì để dịp khác đi ạ.
Không được, em phải đứng đây đợi anh, em không thấy là anh em mình rất có duyên à, phải đóng dấu ghi nhớ cái duyên này chứ. Đợi anh đấy nếu không anh sẽ nguyền rủa em gặp xui xẻo cho mà xem.
Không biết là vì sợ anh nguyền rủa hay là vì không muốn đi mà cô đã đứng đó đợi anh tận 20 phút dù tôi rất ghét phải chờ ai dù chỉ 5 phút. Sau 20 phút anh quay lại với bộ quần áo chỉnh tề, trông anh thanh lịch và thật là đẹp, nhìn anh chẳng ai bảo là anh đã 32 tuổi. Buổi đi chơi duyên số ấy cũng rất thú vị và đầy kỷ niệm cho cả anh và cô. Anh đưa cô đi ăn phở Hà Nội, kem Tràng Tiền, lượn qua 36 phố phừơng đến hoa cả mắt nhưng cho đến bốn năm sau khi đi vào 36 phố phường ấy cô vẫn bị lạc, đưa cô đi ăn tối, anh lại đưa cô khám phá tiếp chợ đêm đông đúc, náo nhiệt. Anh cười và đưa cho cô một cái hộp, mở hộp ra cô thấy bên trong là một quả cầu thuỷ tinh rất đẹp, phát ra ánh sáng trong bóng tối, đến lúc về nhà cô mới phát hiện ra còn có một cái thiệp với dòng chữ rất đẹp “ Em giống như quả cầu này vậy”. Cả đêm hôm ấy cô không thể nào ngủ được, cô cứ trằn trọc nghĩ mãi về món quà của anh và cả sự tình cờ gặp lại anh nữa. Ngày hôm sau khi đang say sưa với giấc ngủ nướng nghe có tiếng gõ cửa cô bực mình nhoài ngời đứng dậy mở cửa, như tỉnh hẳn ngủ khi nghe thấy câu:
Con gái gì mà ngủ lười thế hả?
Anh đang đứng trứơc mặt cô cười rất tươi, không cần sự cho phép của cô anh bước vào phòng và nói:
Rửa mặt đi anh đưa em đi chơi hôm nay anh vẫn được nghỉ.
Cô như một đứa trẻ con ngoan ngoãn rất nghe lời, đi rửa mặt, thây quần áo rồi lại leo lên xe anh. Mãi đến sau này đôi lúc ngồi nghĩ lại cô cũng không hiểu vì sao mình lại ngoan ngoãn đến vậy, phải chăng là duyên số. Anh đưa cô đi chơi khắp nơi, đi hết những nơi mà anh từng kể cho cô nghe, đưa cô đi thưởng thức hết những món ăn đặc sản của Hà Nội, anh là người gốc Hà Nội vì thế anh biết rất nhiều. Rồi sau đó tuần nào cũng vậy cứ thứ bảy và chủ nhật là anh lại đến chở cô đi chơi, càng đi chơi cô càng thấy được anh là người rất thông minh, cái gì anh cũng biết, cô hỏi gì anh cũng trả lời được hết, cô thấy anh hoàn hảo, rất hoàn hảo là đằng khác. Nhờ có nhừng ngày đi chơi cùng anh mà cô biết nhiều về Hà Nội, dần dần cô thấy yêu cái thủ đô nhỏ bé, chật hẹp, đông đúc người, xe và khói bụi ấy, cô càng yêu thêm cái ngày lạnh Thủ đô, yêu hương hoa sữa nồng nàn, yêu những quán trà đá ven đường, những quán cóc nhỏ nhỏ ăn vặt, cô yêu từng con phố, yêu từng ngõ nhỏ và cũng đã yêu anh từ khi nào không hay.
Đôi lúc cô nghĩ mãi mà không hiểu vì sao cô lại tin anh, đi chơi với anh, lại cười nói chuyện với anh thật thoải mái và rồi đã yêu anh, phải chăng là duyên số. Duyên số của ngày đông lạnh quê cô khi bánh xe vô tình đã đâm vào anh, duyên số của buổi sáng mùa thu khi tình cờ gặp lại anh ở Hà Nội - quê anh. Cái số phận đã se duyên cho cô và anh gặp nhau, cứ gặp nhau hằng tuần, nói chuyện với nhau qua Yahoo, cô và anh cứ âm thầm bên nhau, cô đã yêu anh – người con trai hoàn hảo mà cô luôn nghĩ chắc là anh đã có người yêu, anh hoản hảo như vậy chắc cũng phải yêu một người xứng đáng, nhưng cô đâu có nghĩ rằng nếu có người yêu làm sao anh lại đi chơi với cô hàng tuần như vậy, mà không thỉnh thoảng cô cũng nghĩ đến nhưng cô nghĩ chắc là anh quý cô như em gái nên anh làm như vậy, cô cứ nghĩ vậy mà không dám nói ra tình yêu cuả mình, cô còn tò mò không biết người yêu của anh như thế nào? Chắc chị ấy phải hạnh phúc lắm.
Còn anh... anh cũng đã yêu cô gái kém anh 8 tuổi nhưng anh không đủ dũng khí để nói ra điều đó, anh không biết cô cũng yêu anh và tình yêu không phân biệt tuổi tác. Hai người họ cứ âm thầm ở bên nhau mà không nói với nhau chút gì về tình cảm của mình. Thời gian cứ trôi đi mà không ngừng nghỉ, khi cô đã là sinh viên năm thứ tư, bên cạnh cô cũng có nhiều người ngỏ lời nhưng cô đều từ chối, vì cô yêu anh, và hơn nữa chuẩn bị ra trường, cô muốn tập trung cho công việc học tập. Còn anh thì bố mẹ cũng đã giục anh nên lấy vợ. Cuối cùng vì không biết phải làm thế nào, nhân dịp Công ty cử đại diện đi du học ở Anh anh đã làm đơn xin đi và được phê duyệt đồng ý. Anh muốn đi để không bị bố mẹ thúc lấy vợ và muốn suy nghĩ thêm về tình cảm anh dành cho cô, anh lấy thời gian ba năm du học đó để thử thách chính mình. Thử thách tình yêu của mình, vì anh luôn cảm nhận thấy trái tim của cô ở rất gần nhưng không sao với tới được....
Hôm đó là ngày chủ nhật anh đến đón cô như mọi khi, hôm nay anh đưa cô đến Bờ Hồ_nơi cô và anh tình cờ gặp lại nhau, cô thấy anh buồn nét mặt thật khác mọi ngày, anh không cười mà cũng không nói cứ ngồi im ngắm nhìn mặt hồ. Cô lên tiếng vì thấy lo, cô nghĩ chắc là anh có chuyện gì rồi:
Hôm nay anh sao vậy?
Anh buồn....
Có chuyện chi à?
Anh sắp xa Hà Nội ba năm...
Cô lặng người trước câu trả lời của anh, cô thấy tim mình đập nhanh hơn, anh mắt như trùng xuống, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại anh:
Anh đi đâu?
Công ty cử anh đi du học ở Anh 3 năm.
Điều đó nên vui chứ?
Em vui sao?
Tốt cho anh mà?
Nhưng anh lại rất buồn?
Tại sao?
Vì anh sẽ phải xa người anh yêu, và khi trở về không biết còn được gặp cô ấy nữa không? liệu cô ấy có chờ anh không em nhỉ?
Nếu yêu anh chị ấy sẽ chờ. Anh yên tâm đi, đừng buồn nữa. Mình có nên làm tiệc chia tay anh không nhỉ? Dù rất buồn nhưng cô vẫn cố an ủi anh.
Nếu anh đi em có buồn không? Có nhớ anh không? Và... em có chờ anh không?
Mình là anh em mà, em sẽ rất nhớ anh, sẽ buồn khi không có anh đưa đi chơi, không được nhận quà của anh vào ngày lễ, nhưng em sẽ thường xuyên liên lạc với anh, làm sao có thể quên một người anh rất tuyệt vời và đáng biết ơn như anh được chứ.....
Cô như sắp khóc nhưng vẫn cố nén lòng để an ủi anh, anh vẫn ngồi im nhìn về mặt hồ, bỗng anh quay lại đối diện với cô, nhìn thẳng vào mắt cô, và nói:
Không, anh muốn nói rằng em có yêu anh không, em sẽ chờ anh trở về chứ?
Cô thấy mắt anh đỏ, hai hàng nước mắt đang chảy, tay anh như giữ chặt lấy đôi bờ vai cô, lần đầu tiên cô thấy anh khóc......cô không thể đủ bình tĩnh để an ủi anh được nữa, cô cũng khóc thậm chí là khóc còn to hơn anh, cô nói mà cứ như trút ra bao nhiêu bức xúc kìm nén từ rất lâu rồi:
Anh là đồ nhát gan, gan anh là gan con thỏ đế à, có mỗi yêu thôi mà cũng không nói ra, anh đã lấy của em bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu đêm không ngủ được vì nhớ anh, vì cứ nghĩ không biết em là gì của anh mà tại sao anh cứ tốt với em trong khi anh đã có người yêu, em cứ tưởng mình ngu ngốc yêu đớn phương một người không thuộc về mình, anh đáng chết, anh có chết cả trăm lần cũng không trả hết nợ cho em. Nhưng anh không được chết, anh phải sống, sống để em đày đoạ anh cho hạ giận của em, phải sống mà trả hết những gì anh gây ra cho em. Có một điều rằng em cũng yêu anh rất yêu anh, em sợ một ngày nào đó không được nhìn thấy anh nữa, sợ một ngày nào đó anh là chú rể của người khác, dù anh có đi 3 năm hay 10 năm, bao nhiêu lâu nữa em vẫn đợi anh về....
Cô nói mà như hét lên vậy, anh như người đang ngái ngủ bừng tỉnh khi thấy cô vừa khóc vừa nói, anh ôm cô vào lòng, hai tâm hồn, hai trái tim đã thuộc về nhau từ rất lâu mà họ không biết. Bao nhiêu yêu thương kìm nén bây giờ đã được bung ra, họ cứ như qủa mìn vùa được châm ngòi nổ, nụ hôn ngọt ngào lần đầu tiên anh trao cô. “Cái duyên, cái số nó vồ lấy nhau” đến bây gìơ cô mới thấy thấm thía câu nói ấy. Ngày anh đi là một ngày mùa đông lạnh giá, anh đi mà lòng vui phới phới, cô cười, anh cười, họ nhìn nhau cười chào tạm biệt. Ai nhìn vào lại cứ tưởng họ là khắc tinh, là sao chổi của nhau, cho nên khi anh đi, cô và anh mới vui đến vậy, nhưng đâu có ai biết rằng vì họ mới tìm được lại nhau sau nghìn trùng xa cách của số phận, anh ra đi để đem lại tình yêu lớn lao, cháy bỏng của họ.
Sau ba năm anh kết thúc chuyến du học trở về, người đón anh ở sân bay không phỉa là người nhà của anh mà là cô, cô gái Vân Anh đang đứng ở đằng kia trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ rất đẹp, loại hoa mà anh thích vì anh thấy chúng giống cô.... Cô vẫn như ngày nào mà trông cô trẻ hơn, xinh hơn. Cô nhìn thấy anh, trông anh gầy hơn một chút nhưng v vẫn nụ cười đẹp, vẫnthanh lịch, và tất nhiên ánh mắt của anh vẫn rất yêu cô. Họ ôm lấy nhau sau bao ngày xa cách, lại một lần nữa nụ hôn như nuốt chửng lẫn nhau ấy lại xuất hiện, mạnh mẽ, nồng nàn, cháy bỏng và rất ngọt ngào nữa....
Nửa năm sau họ tổ chức đám cưới, một đám cưới nhỏ nhưng ấm áp, nồng nàn và rất hạnh phúc vào một ngày giữa thu. Một năm sau đó họ có thêm một cô con gái đầu lòng đặt tên là Ngọc Tuyết _ tuyết của ngày lạnh, ngày định mệnh mà ông trời se duyên cho họ, ngọc trong sự trong sáng cao quý như tình yêu của họ. Năm năm sau đó họ sinh đôi một trai một gái, hạnh phúc tràn ngập hạnh phúc, con trai đặt tên là Đông Hà - mùa đông Hà Nội, con gái tên là Hà Thu – Mùa thu hà nội. Hai cái mùa se duyên cho bố mẹ chúng, hai cái mùa đã mang chúng đến với cuộc đời này....
Người ta nói “cái duyên cái số nó vồ lấy nhau” là đúng, nhưng nó còn đúng bởi họ yêu nhau bằng tất cả trái tim, họ yêu nhau bằng tận cùng của xa cách, họ mạnh mẽ, họ có bản lĩnh tình yêu để chờ đợi nhau, để giữ gìn tình yêu của nhau, hạnh phúc đến với họ là xứng đáng..... Và bởi đó là duyên phận....
0 comments:
Post a Comment